ĐPBB chi Chấp Tử Chi Thủ – Chương 11


ĐPBB chi Chấp Tử Chi Thủ

Tác giả: Ta Gọi Lão Hồ (我 叫 老 湖)

Edit: Mèo

Chương 11: Dương Liên Đình chết

Mấy ngày nay, Đông Phương Bất Bại bận rộn nhiều việc, sau khi Nhậm Ngã Hành bị nhốt trong ngục tối bên dưới Tây Hồ, Nhật Nguyệt thần giáo vẫn còn nhiều vấn đề cần giải quyết. không chỉ có bên trong tổng bộ Nhật Nguyệt thần giáo có vấn đề, còn có rất nhiều người mang bất mãn với Đông Phương Bất Bại, thậm chí có một ít giáo chúng ở các phân đàn không chịu tuân phục.

Lăng Nguyệt mặc dù có chút lo lắng, nhưng hắn tin tưởng Đông Phương Bất Bại hoàn toàn có năng lực giải quyết mấy việc này. Lăng Nguyệt không muốn quá mức can thiệp vào sự vụ trong Nhật Nguyệt thần giáo, hắn không phải người trong giáo, không chỉ không có lập trường đi quản, hắn càng không có tâm lực đi quản. Hắn chỉ cần ở mỗi lần Đông Phương Bất Bại mệt mỏi, cho y bả vai dựa vào là tốt rồi. Cho nên, hiện tại cuộc sống thường ngày của Lăng Nguyệt so với khi còn trong sơn cốc còn nhàn nhã tự tại hơn, mỗi ngày chính là bồi Đông Phương Bất Bại ăn cơm, trong khu vườn đủ loại hoa cỏ đánh đàn nghỉ ngơi [ Lăng Nguyệt cảm thấy, hắn mỗi ngày ngủ 12 mấy giờ, đều sắp so với ‘Hoa trạch’ trong phim truyền hình hiện đại được rồi] đương nhiên còn không thể quên uống thuốc, kỳ thật Lăng Nguyệt muốn quên, hắn cũng quên không được. Bởi vì mỗi sáng, Đông Phương Bất Bại đều phải nhìn Lăng Nguyệt uống xong thuốc Bình Nhất Chỉ kê sau, mới an tâm rời đi.

Bất quá, hai ngày nay bởi vì phân đàn xảy ra vấn đề, Đông Phương Bất Bại phải tự mình đi một chuyến. Cho nên, Lăng Nguyệt thừa cơ đem toàn bộ thuốc tưới vào gốc hoa hồng làm phân bón. Hắn vốn không có việc gì, khi còn ở hiện đại, bệnh tim cũng không phải quá khó trị, hắn tuy không có đổi một trái tim khỏe mạnh nhưng sau khi trải qua trị liệu, chỉ cần kiên trì uống thuốc, cảm xúc không quá mức kích động, không vận động mạnh, như vậy liền cùng người bình thường không có gì khác. Đến nơi này lại xảy ra nhiều chuyện, đặc biệt là sự tồn tại của Đông Phương Bất Bại, cảm xúc bị y ảnh hưởng rất lớn nên mới phát bệnh. Hiện tại hắn đã cùng Đông Phương Bất Bại cởi bỏ khúc mắc ở cùng một chỗ, tâm tình tốt lắm, cho nên nói hắn mới không có việc gì.

Bất quá, Lăng Nguyệt đã quên mất có câu: Người tính không bằng trời tính! Không phát bệnh cũng không có nghĩa là không có sự tình ngoài ý muốn phát sinh.

Lăng Nguyệt không ngờ đến Dương Liên Đình, bởi vì Đông Phương Bất Bại ly khai, đối phương liền nhịn không được tìm tới cửa. Lăng Nguyệt từ ghế nằm ngồi dậy, nhìn vị Dương tổng quản vừa xông vào đại sảnh, hôm nay Đông Phương không ở, liền như vậy chạy đến đây? Chẳng lẽ nói không có Đông Phương Bất Bại, ta sẽ không có biện pháp đối phó hắn sao? Buồn cười!

Lăng Nguyệt cười lạnh: “Dương tổng quản, hôm nay có chuyện gì sao?”

Dương Liên Đình nhìn người trước mặt vẫn như trước không để hắn vào mắt, không khỏi nổi giận, “Hôm nay, không có giáo chủ ở đây, ta xem còn ai bảo hộ tên yêu nhân ngươi.”

“Tự cho là đúng cũng không quá tốt, Dương tổng quản. Bất quá, yêu nhân là chỉ ta sao?” Thật là một danh hiệu mới độc đáo, yêu nhân liền yêu nhân, không phải chỉ là một cái danh hiệu thôi sao? Bản thân lời khó nghe gì mà chưa từng nghe qua? Dương Liên Đình này vẫn còn quá non rồi. Bất quá, nếu không nghĩ đến lưu lại hắn ngày sau còn hữu dụng, e rằng hôm nay Dương Liên Đình vô pháp bước ra khỏi đại môn nơi này, Lăng Nguyệt cầm lấy chén trà trên bàn, đầu ngón tay duyên dáng chợt lóe lam quang rồi biến mất, yêu diễm, xinh đẹp.

Trong chốc lát, hai người đều không nói chuyện, đại sảnh rơi vào trầm tĩnh, không khí cũng mang vài phần khẩn trương.

Lăng Nguyệt uống một ngụm trà, buông xuống tách trà trong tay, nói: “Vậy ngươi muốn làm gì? Thừa dịp Đông Phương không ở đây, đối ta hạ độc thủ? Để ngươi lại một bước lên trời, tay cầm quyền to?”

“Bất quá, ngươi có bổn sự này sao?” Lăng Nguyệt duỗi thân, đứng dậy, đi đến trước mặt Dương Liên Đình cách 3cm dừng lại thản nhiên nói. Dương Liên Đình ngay cả cái chớp mắt của đối phương đều thấy nhất thanh nhị sở, cường đại khí tức hắc ám mạnh mẽ đập thẳng vào mặt, làm Dương Liên Đình không khỏi thối lui vài bước, mồ hôi lạnh thấm đẫm áo sơ mi.

Người này đột nhiên xuất hiện bên người Đông Phương Bất Bại, đoạt đi tín nhiệm vốn thuộc về hắn, rốt cuộc là người hay yêu? Tựa hồ tức giận bản thân lùi bước, Dương Liên Đình phản xạ thân thủ đẩy Lăng Nguyệt ra, Lăng Nguyệt trở tay không kịp liền bị hắn đẩy ngã trên sàn đá cẩm thạch, cánh tay bị ứ thanh một mảng, cái này… Đông Phương hẳn sẽ sinh khí vài ngày đi? Lăng Nguyệt trong lòng duy nhất lo lắng chỉ có việc này.

Dương Liên Đình tựa hồ cũng kinh dị Lăng Nguyệt “Không chịu nổi một kích”, phản ứng lại sau liền cười đến âm ngoan: “Họ Lăng, ngươi rốt cuộc cũng có ngày hôm nay. Muốn hay không cầu ta buông tha ngươi nha, cầu ta nha, ha ha……”

“Ngươi không sợ Đông Phương khi trở về sẽ hỏi tội ngươi?” Lăng Nguyệt chống tay đứng dậy, sắc mặt có chút tái nhợt, trừ bỏ cánh tay bị thương, trên người còn có mấy chỗ trầy da.

“Yên tâm, giáo chủ trở về, ta đã sớm đem thi thể ngươi ném xuống Hắc Mộc nhai. Ta sẽ nói cho giáo chủ, Lăng tiên sinh ngươi ở vách đá tản bộ không cẩn thận trượt chân rơi xuống Hắc Mộc nhai, ngươi an tâm đi. Ha ha……” Nhìn kẻ cuồng vọng trước mặt, rõ ràng đem khuôn mặt tuấn mỹ vặn vẹo thành bộ dạng đáng sợ, thật sự đáng tiếc cho dung mạo cùng mình có vài phần tương tự. Lăng Nguyệt biểu tình vẫn là lạnh băng như cũ, vừa muốn mở miệng, thanh âm quen thuộc từ xa truyền đến, “Bổn tọa liền dễ đối phó như vậy sao? Dương tổng quản!!” Đông Phương Bất Bại đã trở lại.

Hồng y tựa hỏa, Đông Phương Bất Bại từ trời giáng xuống, mang theo ngạo khí không ai bì nổi cùng ngữ điệu lạnh băng, “Ta đã quá phóng túng ngươi rồi? Người của ta, khi nào thì đến phiên ngươi quản?” Đông Phương Bất Bại lạnh lùng đối người đã muốn bị hơi thở cường đại của y áp bách quỳ xuống nói.

“Tê” bên náy Lăng Nguyệt nhìn thấy Đông Phương Bất Bại sau, toàn thân tự nhiên trầm tĩnh lại, liền không khỏi bị đau đến kêu lên, Dương Liên Đình đẩy hắn cú này đúng là dùng sức nha. Thanh âm Lăng Nguyệt thành công làm Đông Phương Bất Bại lập tức quay về bên người hắn, kéo tay Lăng Nguyệt, khi Đông Phương Bất Bại cuộn lên ống tay áo nhìn đến ứ thanh kia, không khỏi một trận đau lòng, đây là người y phủng trong tay mà che trở quý trọng, ngay cả sinh khí cũng chưa thử qua, hiện tại thế nhưng bị một hạ nhân hèn mọn tổn thương thành dạng này, sao có thể??! Quyết không buông tha người này, thời điểm Đông Phương Bất Bại phản ứng lại, Dương Liên Đình đã bị y một chưởng đánh văng xa chục trượng, lập tức khí tuyệt bỏ mình.

Lăng Nguyệt có chút tiếc nuối, Dương Liên Đình chết, phá hủy kế hoạch mình sớm định ra. Bất quá, cũng chỉ là chút nuối tiếc mà thôi, hiện tại tối trọng yếu là trấn an Đông Phương Bất Bại.

“Đông Phương, ta không sao. Chính là bị ngã trầy da mấy chỗ, ngươi không cần sinh khí, được không?” Lăng Nguyệt ôn nhu nắm lấy đôi tay Đông Phương Bất Bại đã có chút run rẩy, Đông Phương của hắn thật sự sinh khí rồi.

“Ngươi không giúp ta bôi thuốc sao? Đông Phương, ta rất đau.” Nhìn đến người kia nửa ngày cũng không đáp lại, Lăng Nguyệt đành xuất tuyệt chiêu. Quả nhiên, Đông Phương Bất Bại lập tức buông tay, vội vàng vào phòng tìm thuốc, nháy mắt liền không thấy đâu, có khinh công thật nhanh nha, Lăng Nguyệt ở trong lòng cảm thán.

Sau đó, Đông Phương Bất Bại tức giận gọi người, đem thi thể Dương Liên Đình bỏ xuống biển uy cá mập, thật sự là kết cục chết không toàn thây.

Mèo: chương này Lăng ca thiệt soái nha.

Hoan hô! Cuối cùng Dương Dương đã lên bàn tế. cúng bái tác giả *mắt long lanh*

2 thoughts on “ĐPBB chi Chấp Tử Chi Thủ – Chương 11

  1. Pingback: [ĐPBB đồng nhân] Chấp Tử Chi Thủ – Mục lục | Strix & Cat

Tám nào...^_^