ĐPBB chi Chấp Tử Chi Thủ – Chương 9


ĐPBB chi Chấp Tử Chi Thủ

Tác giả: Ta Gọi Lão Hồ (我 叫 老 湖)

Edit: Mèo

Chương 9: Đông Phương Bất Bại giải bày

Ngày trước, Đông Phương Bất Bại y chính là hào khí ngất trời, mang lý tưởng thực hiện thiên thu đại nghiệp, nhất thống thiên hạ, chỉ tiếc tạo hóa trêu người. Y không phải là người tầm thường, luôn cao cao tại thượng, được vạn nhân cúi đầu xưng thần, võ công cái thế, danh động một cõi Đông Phương Bất Bại, người bên cạnh đối y là sùng bái, là kính ngưỡng, là sợ hãi, ngay cả người từng tối thân cận với y cũng là vừa thương vừa sợ. Cảm giác như vậy cũng không tệ, nhưng lâu ngày, khó tránh khỏi cảm thấy cao xử bất thắng hàn (ở nơi cao không khỏi chịu lạnh). Chỉ có Lăng Nguyệt, hắn không đem y làm “Đông Phương Bất Bại”, trong mắt hắn, y chỉ là người cần được bảo hộ, là người hắn yêu. Thời điểm y yếu đuối nhất, bối rối nhất, quan tâm cùng yêu thương chân thành từ Lăng Nguyệt, đối với y là tưởng niệm cùng đáng quý khó có được, cho nên y phi thường quý trọng phân tình nghĩa này. Y luôn giết người không chớp mắt, nhưng lại không muốn ở trước mặt Lăng Nguyệt hạ thủ, tuy rằng Lăng Nguyệt thật sự không để ý việc đó. Với hắn, sinh tử người khác lại cùng hắn có liên quan gì đâu? Người yêu ngay cạnh bên, trên đời này còn việc gì quan trong hơn nữa đâu?

Đông Phương Bất Bại mắt nhìn Lăng Nguyệt yên tĩnh ngủ, khóe miệng cong cong, đôi mắt lóe ra sáng ngời, nhưng trong chốc lát lại ảm đạm xuống, ngược lại là kiên định lấp đầy. Nếu là người này, hẳn là sẽ không để ý y thiếu hụt đi?

Thời điểm Lăng Nguyệt tỉnh lại, đã là trưa ngày hôm sau, phòng ngủ không một bóng người yên tĩnh dị thường. Không thấy Đông Phương Bất Bại làm Lăng Nguyệt trong nháy mắt có chút thất thố, bất quá liền lập tức trấn định lại. Đông Phương Bất Bại hẳn là ngay gần đây thôi, không cần lo lắng. Nhìn đến Đông Phương Bất Bại, một thân nam trang, ngồi trên thượng vị (ghế trên) ở đại sảnh hơi hơi cúi đầu, một đôi phượng mâu xinh đẹp có chút thất thần.

Lăng Nguyệt đến gần bên người Đông Phương Bất Bại, nhẹ nhàng sửa sang lại mái tóc đen có chút hỗn độn của Đông Phương Bất Bại, hờn giận đối người trước mặt nói: “Đông Phương, tuy hiện tại là mùa thu, nhưng vẫn là có chút lạnh, ngươi như thế nào có thể không thương bản thân như vậy? Ngươi không nghĩ… ta sẽ đau lòng sao?”

Đông Phương Bất Bại kinh dị ngẩng đầu, nhìn Lăng Nguyệt, “Lăng Nguyệt, ngươi…… ngươi…… không có phát hiện ta có gì bất đồng sao?”

Nên đến cũng phải đến, Lăng Nguyệt thở dài trong lòng, Đông Phương của hắn vẫn không tự tin mình yêu y a. “Đông Phương, là nói việc ngươi là nam nhân sao? Ta ngay từ đầu đã biết ngươi không phải cô nương. Ta chưa bao giờ cảm thấy ta thích nam nhân sẽ có vấn đề gì?”

“Nhưng… ta ngay cả một nam nhân bình thường còn không bằng!!” Đông Phương Bất Bại đẩy Lăng Nguyệt ra gầm nhẹ một tiếng, không để Lăng Nguyệt ý lại tiếp: “Ta là một tên Nhân yêu bất nam bất nữ, ngay cả một người bình thường cũng không làm được. Có nghe qua [ Quỳ Hoa Bảo Điển ] chưa? Trước khi tu tập Quỳ Hoa Bảo Điển, ngay trang đầu tiên đã ghi rõ ‘Muốn luyện thần công, rút dao tự cung.’ Ý là trước khi tu luyện nhất định phải tự cung, nếu không sẽ ‘Dục hỏa thiêu đốt, nhất thời tẩu hỏa nhập ma, cháy thành tro mà chết.’ Nay thần công đã thành, không còn đối thủ, ta muốn thiên hạ đệ nhất, ta đã làm được, không phải sao? Ha ha……?”

Lăng Nguyệt ôm chặt Đông Phương Bất Bại, muốn sưởi ấm cho thân thể lạnh băng đang không ngừng run rẩy, cố gắng bình phục nổi lòng chua xót khó chịu, Lăng Nguyệt nhẹ nhàng vỗ lưng Đông Phương Bất Bại, không ngắt lời y. Có những việc nói ra sẽ dễ chịu hơn nhiều, phải không?

“Lăng Nguyệt, ta không hối hận, thật sự.” Đông Phương Bất Bại trong lòng Lăng Nguyệt đột nhiên nói.

“Ta biết, Đông Phương. Ta sẽ ở bên ngươi.” Lăng Nguyệt nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Đông Phương hứa hẹn, y tự tin cùng tự phụ, hối tiếc cùng tự an ủi thật sự làm cho Lăng Nguyệt vừa bất đắc dĩ vừa thương yêu.

“Người trong thiên hạ đều có thể phụ ta, chỉ có ngươi không thể! Lăng nguyệt, ngươi biết không? Ta chỉ có ngươi mà thôi.” Trả lời Đông Phương Bất Bại là nụ hôn mang theo thương tiếc cùng dục vọng chiếm đoạt.

Nháy mắt, mọi thứ xung quanh đều tĩnh lặng, không một tiếng động.

Đông Phương Bất Bại tựa vào lòng Lăng Nguyệt, sắc mặt tốt hơn nhiều, hai mắt đã không còn ảm đạm, ba quang lưu chuyển, rực rỡ lóa mắt. Nhẹ nắm tay Lăng Nguyệt xấu hổ chất vấn: “Ngươi ngay từ đầu đã biết ta là giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo đi? Thành thật trả lời ta.”

Trộm hôn lên mặt nương tử, rồi đến đôi môi, Lăng Nguyệt cười nói: “Vốn không biết, chính là, người có thể ở Hắc Mộc nhai qua lại tự nhiên, trừ bỏ tiền giáo chủ Nhậm Ngã Hành cũng chỉ có ngươi. Bất quá ta nghe nói, Nhậm Ngã Hành đã muốn bốn mươi hơn tuổi, như vậy cũng chỉ còn lại nương tử ngươi.”

“Xem như ngươi thông minh, khi đó ngươi không sợ ta sẽ giết ngươi?” Đông Phương tò mò vấn đề này. Nếu nói khi đó, hắn phát hiện Lăng Nguyệt đã muốn biết thân phận chính mình, có lẽ thật sự sẽ xuống tay.

“Giết ta, ngươi sẽ mất đi tướng công tốt của ngươi, nương tử.” Lăng Nguyệt trêu đùa Đông Phương Bất Bại. Hắn biết lúc đó Đông Phương Bất Bại tùy thời đều có ý muốn giết hắn, bất quá chuyện như vậy đều không có xảy ra, không phải sao? Hắn cần gì phải tự tìm khổ mà đi suy nghĩ việc không hề xảy ra đâu?

“Hoàn hảo, ta không có làm như vậy. Hoàn hảo……” Đông Phương Bất Bại may mắn nói.

“Cho nên ta phải đòi bồi thường nha! Nương tử.” Lăng nguyệt đột nhiên đáng thương hề hề đối Đông Phương Bất Bại nói.

“Nga, nói nghe một chút” Nhìn kỹ lăng nguyệt, Đông Phương Bất Bại rất có phong phạm chính thê thản nhiên nói. Trừ bỏ vừa mới bắt đầu nghe được hai chữ ‘Nương tử’ này, ngoài làm Đông Phương Bất Bại cảm thấy mặt đỏ tim đập ra, hiện tại nghe hơn cũng đều tập mãi thành thói quen ……

“Cái kia, Đông Phương ta có thể không cần uống thuốc được không? Bình Nhất Chỉ khai dược đều thực khó uống. Hơn nữa, ta hiện tại không phải đều không có việc gì sao?” Lăng Nguyệt nói còn không quên giơ đôi tay gầy thon dài hướng Đông Phương Bất Bại cho thấy hắn đã “Tốt lắm”.

“Hơn nữa ta tự mình cũng trị được nha, được không, Đông Phương?” Lăng Nguyệt chỉ còn kém mắt không tỏa sao, hắn cho tới giờ còn chưa từng nói vậy với người khác đâu.

Đông Phương đuôi lông mày khẽ chau, khóe miệng nhếch lên, giống như còn thật sự suy nghĩ một lát nói: “Nguyệt, không được.”

Đông Phương Bất Bại ở trên bạc thần (môi mỏng) Lăng Nguyệt, ấn lên nụ hôn thản nhiên, an ủi Lăng Nguyệt: “Y thuật gà mờ kia, ta lo lắng của ngươi. Vẫn là để Bình Nhất Chỉ đến xem. Đừng khiến ta lo lắng, được không?” Đông Phương Bất Bại hiểu rõ Lăng Nguyệt ăn mềm không ăn cứng.

Có thể nói “Không” Sao? Hiển nhiên không thể! Lăng nguyệt uể oải. Nương tử đại nhân đều nói như vậy, được rồi, ta uống còn không được sao?![ chúc mừng, Lăng Nguyệt của chúng ta vinh hạnh trở thành thê nghiêm.]

Suy nghĩ tác giả: Ta thực cảm tạ các bạn đã cho ta ý kiến, trình độ sáng tác của ta thực sự cần đề cao còn chờ ý kiến của mọi người, ta rất cảm tạ các bạn quan tâm đến sáng tác của ta.

3 thoughts on “ĐPBB chi Chấp Tử Chi Thủ – Chương 9

  1. Pingback: [ĐPBB đồng nhân] Chấp Tử Chi Thủ – Mục lục | Strix & Cat

Tám nào...^_^