Thông báo nhỏ!


Gần đây thì Cú cùng bạn bè mình mở một blog là ~Magic Crime~ nên sau này truyện do Cú edit sẽ được up bên đó.. Nhưng nhà Cú & Mèo sẽ “không bao giờ” bị dẹp bỏ.. Ở nhà bên này sẽ luôn được Mèo up truyện về Đông Phương mỹ nhân và một số profile về những idol đóng Boy Love, Gay Film của cả hai.
Dù ở nhà này hay nhà khác, thì mong mọi người sẽ luôn ủng hộ Cú & Mèo nha.
Thân.

 

ĐPBB CHI CHẤP TỬ CHI THỦ – CHƯƠNG 31


Chương 31: Dạo chợ đêm

Đi trên đường cái ở Thanh Đường trấn liền có thể phát hiện chỗ náo nhiệt của chợ đêm ở Thanh Đường trấn này, trên đường có lượng lớn lương thực, vải vóc, lá trà, công cụ bằng sắt, quần áo, thịt cá, gia súc… còn có các quầy đồ ăn vặt như thịt nướng các loại, đúng là cần gì cũng có a… Tiếp tục đọc

ĐPBB CHI CHẤP TỬ CHI THỦ – CHƯƠNG 30


Chương 30: Điền Bá Quang xuất hiện (2)

Lăng Nguyệt bây giờ cũng hơi tò mò nhìn Điền Bá Quang, hắn cũng muốn biết “Vạn dặm độc hành hiệp” này từ đâu mà biết được hành trình của hắn và Đông Phương Bất Bại? Nếu nói là lúc cùng giáo chúng Nhật Nguyệt thần giáo trở về, đông người đi trên đường cực kỳ bắt mắt, gã có thể biết hành trình của bọn họ còn dễ hiểu. Nhưng bây giờ chỉ có hắn và Đông Phương Bất Bại hai người vào Thanh Đường trấn này, đã như vậy mà Điền Bá Quang này còn biết nơi bọn họ đi, hơn nữa còn đến ngay đúng chỗ bọn họ ăn cơm. Đây không phải là việc rất đáng suy ngẫm sao? Tiếp tục đọc

ĐPBB CHI CHẤP TỬ CHI THỦ – CHƯƠNG 29


Chương 29: Điền Bá Quang xuất hiện

“Túy Hương lâu” thật ra chỉ cách “Tĩnh Nhã tiểu sạn” nơi bọn họ đang ở khoảng 100 bước, chỉ cần ra ngoài, rẽ phải rồi đi thẳng là tới. Vốn ở khách điếm có chuẩn bị đồ ăn, nhưng cả Lăng Nguyệt và Đông Phương Bất Bại đều muốn ăn cơm bên ngoài nên cự tuyệt khi hỏa kế hỏi bọn họ có muốn yêu cầu phòng bếp nấu cơm không mà muốn ra ngoài ăn cơm. Tiếp tục đọc

ĐPBB CHI CHẤP TỬ CHI THỦ – CHƯƠNG 28


Chương 28: Thế giới 2 người (2)

Đông Phương Bất Bại vui vẻ được Lăng Nguyệt nắm tay phải, theo sau Lăng Nguyệt đi trên đường, cái đầu không ngừng nhìn đông nhìn tây quan sát mấy món đồ chơi nhỏ được bày bán xung quanh. Trong tay y còn nắm chặt thứ vừa mua, Lăng Nguyệt nhìn mà có chút dở khóc dở cười, nương tử của mình thật sự rất đáng yêu.

“Đông Phương, ngươi đưa đồ trên tay cho ta đi. Nếu không, ta sợ sẽ rơi xuống, những thứ này cũng không dễ cầm.” Lăng Nguyệt muốn cầm giúp y nhưng Đông Phương Bất Bại không chịu. Tiếp tục đọc

ĐPBB CHI CHẤP TỬ CHI THỦ – CHƯƠNG 27


Chương 27: Thế giới hai người (1)

Cách Hắc Mộc nhai còn 30 dặm có một nơi dựa vào bàng thủy, đàn sơn liên miên, là nơi quân sự trọng yếu dễ thủ khó công, cũng là một cửa ải quan trọng của Nhật Nguyệt thần giáo. Nhưng vì đây là nơi tập kết hàng hóa của Trung Nguyên và vùng biên cương nên hình thành một thành trấn phồn hoa, hội tụ đa số các loại thương nhân, giáo phái đến đây buôn bán sinh sống. Nên thành trấn này có cái tên không hợp với hình tượng của nó – Thanh Đường trấn. Thật ra, Lăng Nguyệt cảm thấy hẳn nên gọi nó là Tụ Tài trấn tương đối thích hợp hơn. Tiếp tục đọc

ĐPBB CHI CHẤP TỬ CHI THỦ – CHƯƠNG 26


Chương 26: Trên đường gặp Khúc Dương 2

“Tướng công, ngươi biết về Lưu Chính Phong bao nhiêu?” Đông Phương Bất Bại ngồi bên cạnh Lăng Nguyệt, chờ mong hỏi hắn.

“Ta cũng không rõ về người này, dù sao mỗi khi ta xem quyển tiểu thuyết võ hiệp này, tâm trí ta đều hoàn toàn bị nương tử ngươi hấp dẫn mất rồi.” Lăng Nguyệt cười cười nhéo mũi Đông Phương Bất Bại, nói với y.

 “Ngươi chỉ giỏi nói lung tung thôi…”

Tiếp tục đọc

ĐPBB CHI CHẤP TỬ CHI THỦ – CHƯƠNG 25


Chương 25: Gặp Khúc Dương giữa đường

“Khúc Dương, bái kiến Đông Phương giáo chủ.” Phía trước truyền đến giọng nam trầm ổn, người đến là trưởng lão Nhật Nguyệt thần giáo Khúc Dương.

Ngày thứ ba sau khi xuất phát, Lăng Nguyệt cùng Đông Phương Bất Bại nghênh đón trưởng lão Khúc Dương của Nhật Nguyệt thần giáo.

Kỳ thật Lăng Nguyệt đối với việc nửa đường gặp Khúc Dương cảm thấy có chút ngạc nhiên. Nhìn Đông Phương Bất Bại ở bên cạnh, thấy Đông Phương Bất Bại cũng là nghi hoặc khó hiểu.

Tiếp tục đọc

ĐPBB CHI CHẤP TỬ CHI THỦ – CHƯƠNG 24


Chương 24: Trở về Hắc Mộc nhai

“Đông Phương, hôm nay chúng ta trở về Nhật Nguyệt thần giáo phải không?” Lăng Nguyệt ngồi bên bàn ăn hỏi Đông Phương Bất Bại ở đối diện. Bọn họ đã ở Mai Trang Hàng Châu này hơn nửa tháng, hẳn là nên về rồi. Dù sao, Nhật Nguyệt thần giáo không thể thiếu Đông Phương Bất Bại được.

“Nguyệt, ngươi muốn trở về sao?” Đông Phương Bất Bại gắp một đũa rau vào bát hắn, ngẩng đầu thản nhiên hỏi Lăng Nguyệt.

“Sao vậy, Đông Phương không muốn về sớm sao?” Lăng Nguyệt cũng gắp một miếng thịt gà vào chén Đông Phương Bất Bại.

Tiếp tục đọc

ĐPBB CHI CHẤP TỬ CHI THỦ – CHƯƠNG 23


Chương 23: Lăng Nguyệt sinh bệnh

Lăng Nguyệt nhàm chán nằm trên giường nhìn chằm chằm chăn như muốn đục thủng một cái lỗ trên nó mới vừa lòng. Đông Phương Bất Bại ngồi thêu quần áo ở cách đó không xa, quay đầu có chút buồn cười nhìn hành động của Lăng Nguyệt, không nói gì. Y biết Lăng Nguyệt nằm trên giường mấy ngày, khẳng định là rất nhàm chán, nhưng thân mình hắn vẫn là còn cần phải nằm nghỉ ngơi vài ngày nữa mới có thể tốt hơn một chút.

Đông Phương Bất Bại đành mặc kệ Lăng Nguyệt dùng ánh mắt đáng thương hề hề nhìn y, trước khi hắn khỏe lại, dù có như thế nào y cũng không thể mềm lòng. Nếu không, bệnh của Lăng Nguyệt không biết đến bao giờ mới khỏi, Đông Phương Bất Bại đã sớm có kinh nghiệm. Lúc Lăng Nguyệt vừa vào Hắc Mộc nhai ở, nếu không phải mình mềm lòng với Lăng Nguyệt làm nũng khi bị bệnh, người này cũng sẽ không xảy ra chuyện vừa ở hai ngày liền bị trúng gió, khiến y phải lo lắng một trận. Lần này tuyệt đối không thể tái diễn lại tình huống đó, Đông Phương Bất Bại trong lòng tự bơm hơi cho chính mình, vừa quay đầu đi, kiên quyết không nhìn bộ dáng Lăng Nguyệt làm nũng hiếm thấy, tuyệt đối không thể mềm lòng!!!

Tiếp tục đọc

ĐPBB CHI CHẤP TỬ CHI THỦ – CHƯƠNG 22


Chương 22: Gặp lại người yêu

“Đông Phương, ngươi đến rồi.” Lăng Nguyệt thở dài, ôn nhu ôm Đông Phương Bất Bại vào lòng. Cảm giác lưng y căng cứng, xem ra Đông Phương lần này thật sự bị chấn kinh rồi, không ngừng vùi đầu vào trong lòng mình.

Đông Phương Bất Bại thật sự thật sự rất muốn đem Lăng Nguyệt nhu tiến vào trong cốt nhục mình, sẽ không bao giờ phải lo lắng hãi hùng như vậy nữa. Y không thể nhìn Lăng Nguyệt chịu một chút thương tổn nào, người này là định mệnh không thể trốn thoát của mình, hơn nữa, là chính mình cam tâm tình nguyện.

“Đông Phương, ngươi mà không buông tay thì eo ta sẽ gãy mất.” Lăng Nguyệt vuốt ve mái tóc đen mềm mại của Đông Phương Bất Bại, trêu đùa. Ôm Đông Phương làm hắn cảm thấy ấm áp hơn, bất quá, Lăng Nguyệt vẫn không muốn để Đông Phương Bất Bại bị lạnh, đành phải nghĩ cách tách ra.

“Ngươi trước nghĩ cách làm bản thân không bị đông lạnh đi.”Đông Phương Bất Bại ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lăng Nguyệt một cái, ở cùng nhau nhiều năm như vậy, y còn không hiểu nhất cử nhất động của tướng công mình sao? Người này luôn đem y thành một tiểu nữ tử mà đối đãi. Tuy trong lòng thực ngọt ngào, nhưng y cũng thực đau lòng Lăng Nguyệt được không?

“Ta không sao, đã tốt hơn nhiều rồi.” Lăng Nguyệt cười nói với Đông Phương Bất Bại.

“Ngươi cứ như vậy, luôn làm ta phải lo lắng.”Đông Phương Bất Bại thở dài, bất đắc dĩ đối Lăng Nguyệt nói ra suy nghĩ trong lòng.

Đông Phương Bất Bại vừa gắt gao kéo lấy đôi tay tái nhợt cơ hồ còn đang tản ra hàn khí của Lăng Nguyệt ủ trong lòng, vừa cùng hắn đi ra. Còn Nhậm Ngã Hành ở bên trong đã sớm không thuộc phạm vi bận tâm của y, vị tiền giáo chủ kia sống hay chết thì có liên quan gì tới y? Năm đó mình tuy hận Nhậm Ngã Hành nhưng vẫn nghĩ đến tình cũ mà không có giết lão. Nhưng, hiện tại thuộc hạ Hướng Vấn Thiên của lão dám bắt Lăng Nguyệt đi, còn không để mình vào mắt! Cũng may Lăng Nguyệt không có vấn đề gì, nếu không y tuyệt đối sẽ làm Nhậm Ngã Hành chết không toàn thây.

“Đông Phương, ngươi đến Mai Trang từ khi nào vậy?” Lăng Nguyệt tùy ý hỏi, nhất định là ngày đêm chạy tới đi. Lúc bọn họ đi vào cửa Mai Trang, Lăng Nguyệt đã cảm nhận được hơi thở quen thuộc của Đông Phương Bất Bại.

“Sáng sớm hôm nay, ta cũng không xác định. Từ sau khi ngươi gặp chuyện không may, ta đã nghĩ Hướng Vấn Thiên sẽ đến Hàng Châu Mai Trang cứu Nhậm Ngã Hành, cho nên chạy suốt đêm đến.” Đông Phương Bất Bại thản nhiên nói với Lăng Nguyệt, rồi lại sợ hãi mà nói: “Nhưng, thật tốt là ngươi không sao, Lăng Nguyệt, ngươi có biết chuyện lần này làm ta rất sợ hãi không?”

“Đông Phương, ta không sao. Hướng Vấn Thiên không làm gì ta cả, nhưng mà bọn họ thế nào rồi?” Lăng Nguyệt đột nhiên nhớ đến mấy người Hướng Vấn Thiên với Mai Trang tứ hữu.

“Còn có thể thế nào nữa? Đương nhiên phải giết hết. Hướng Vấn Thiên kia là có chết cũng chưa hết tội, còn bốn người kia cũng không có gì tốt, đều phải chết.” Đông Phương Bất Bại nói xong còn vụng trộm liếc mắt nhìn Lăng Nguyệt, sợ hắn nói mình tàn bạo lạm sát. Nếu không vì đám người Hướng Vấn Thiên, mình sao có thể cho Lăng Nguyệt thấy bộ mặt này? Những người này quả nhiên đáng chết!! Bất quá, Đông Phương Bất Bại đã quên chuyện Lăng Nguyệt ở trong lao giết chết Nhậm Ngã Hành, hay là nói, y cố ý xem nhẹ.

“Chết cũng tốt, vậy còn Lệnh Hồ Xung, ngươi định làm gì với hắn?” Lăng Nguyệt không phải không chú ý đến động tác nhỏ của Đông Phương Bất Bại, trong lòng tươi cười hiểu ý, cũng không muốn vạch trần, nếu như vậy có thể làm Đông Phương Bất Bại cảm thấy thoải mái một chút, hắn làm sao có thể phản đối đây? Không có việc gì khiến Lăng Nguyệt thỏa mãn hơn là làm cho người yêu an tâm. Hắn tuyệt đối không quan tâm đến việc phải tiếp tục giả vờ, cứ tiếp tục như vậy cả đời cũng không sao.

“Tên kia là nhân vật chính? Thoạt nhìn không giống lắm.” Đông Phương Bất Bại nắm tay Lăng Nguyệt kéo đi, một bộ tư thái tiểu nữ nhân, cực kì khả ái. “Ngươi muốn xử lí hắn thế nào? Ta đều làm theo ý ngươi, được không?” Đông Phương Bất Bại dò hỏi, y muốn biết Lăng Nguyệt có ý kiến gì đối với Lệnh Hồ Xung hay không.

Niết niết cái mũi thẳng của Đông Phương, Lăng Nguyệt mỉm cười không đáp. Làm sao hắn không nhìn ra ý tứ của Đông Phương Bất Bại được?

Nửa ngày, Đông Phương Bất Bại đành phải bỏ cuộc, mở miệng nói: “Thôi được, ta đã biết nên xử lí hắn như thế nào rồi.” Xoay người, Đông Phương Bất Bại đối với ám vệ đang nấp ở nơi bí mật gần đó hạ mệnh lệnh: “Mang Lệnh Hồ Xung trong ám lao ra, ném hắn khỏi Mai Trang!”

“Dù sao hắn cũng là người đã cứu ta. Đông Phương, đưa hắn đến chỗ Bình Nhất Chỉ, được không?” Tuy Lăng Nguyệt từng nói, hắn không thích Lệnh Hồ Xung, nhưng đây là với điều kiện hắn giúp đám người Nhậm Ngã Hành giết hại Đông Phương Bất Bại. Mà Lệnh Hồ Xung hiện tại chỉ là một thanh niên võ lâm đang bị đe dọa đến sinh mệnh mà thôi. Còn Lăng Nguyệt đã một bó lớn tuổi, không nên chỉ dựa vào một cuốn tiểu thuyết mà để mặc Lệnh Hồ Xung chết, như vậy rất bất công với hắn. Bây giờ, Nhậm Ngã Hành và Hướng Vấn Thiên đã chết, điều kiện này cũng không tồn tại, Lăng Nguyệt muốn hắn sống.

“Ngươi chưa từng để ý đến sống chết của ai như vậy, tại sao lại đối xử đặc biệt với hắn!!?” Đông Phương Bất Bại bất mãn lôi kéo Lăng Nguyệt hỏi, sẽ không phải là Lệnh Hồ Xung này làm Lăng Nguyệt có hảo cảm? Nếu là vậy, người này không thể lưu!!

“Không phải, Đông Phương, ta chỉ để ý một mình ngươi!” Lăng Nguyệt vội vàng giải thích, “Ta chỉ cần một mình ngươi, không nên hiểu lầm, được không? Giờ hẳn là ngươi đã mệt chết rồi đi, vào sương phòng nghỉ ngơi một chút, nhé?”

“Thật sự không có hảo cảm?” Đông Phương Bất Bại hoài nghi nhướng mày, kỳ thật trong lòng sớm đã tin lời Lăng Nguyệt, người này ngoài y ra, còn đối với người ngoài đều là một bộ dạng bên ngoài tao nhã nhưng bên trong cự tuyệt mọi người đến gần, bất quá, ngẫu nhiên ăn giấm chua cũng tốt.

“Không có! Ta đối với ngươi là toàn tâm toàn ý!” Lăng Nguyệt cười nói, trong khi đang trò chuyện thì có hai người chạy tới, sắp xếp tốt nơi nghỉ ngơi cho bọn hắn, là sương phòng tốt nhất ở Mai Trang. Bước vào phòng cài kỹ then cửa xong, Đông Phương Bất Bại hạ lệnh mọi người không được tiếp cận, Lăng Nguyệt bị Đông Phương Bất Bại kéo ngồi lên ghế. Đông Phương Bất Bại đau lòng đánh giá, hơn nửa tháng không gặp, người này lại trở thành sắc mặt tái nhợt, tay chân lạnh như băng, dù y đã cố nắm tay sưởi ấm cho hắn nửa canh giờ cũng không ấm lên được, liền cả thân thể cũng gầy đi một vòng lớn, xem như uổng công tẩm bổ mấy năm nay rồi.

Kéo xuống bàn tay Đông Phương Bất Bại đặt trên mặt mình, nắm vào lòng, Lăng Nguyệt cười tùy ý cho thê tử đánh giá bản thân, lẳng lặng cảm thụ phần tình cảm ấm áp này, đồng thời cảm giác không khỏe nhiều ngày nay cũng vơi đi rất nhiều. Ôm Đông Phương Bất Bại vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve hai má y, mày, lỗ tai, đôi môi mỏng, hắn cũng muốn cho Đông Phương Bất Bại cảm nhận được tình yêu cùng sự an ủi của hắn.

“Lăng Nguyệt, Hướng Vấn Thiên chăm sóc ngươi thế này sao!?” Đông Phương Bất Bại phẫn nộ hỏi, nếu y chậm trễ thêm một chút nữa, không biết Lăng Nguyệt còn có thể chịu đựng đến lúc gặp lại y không nữa!

“Khụ… khụ…, ta chóng mặt, dạ dày cũng không thoải mái. Đông Phương, ta thấy rất khó chịu.” Lăng Nguyệt ôm ngực ho khan.Dường như sau khi nhìn thấy Đông Phương Bất Bại, tâm tình bình tĩnh lại, thân thể tệ hại này lại càng thấy khó chịu hơn. Lăng Nguyệt nhăn chặt hàng mày đẹp, âm thầm phỉ nhổ cơ thể của chính mình, vì sao thân thể này lại yếu ớt đến vậy chứ? Nếu có một ngày chuyện như vậy tái diễn, lẽ nào hắn thật sự sẽ phải bước đi trước Đông Phương Bất Bại sao? Nghĩ đến bộ dáng Đông Phương Bất Bại cô độc thống khổ, Lăng Nguyệt liền cảm thấy không cam lòng.

“Ngươi phát sốt?!” Đông Phương theo bản năng chạm vào trán Lăng Nguyệt, quả nhiên là sinh bệnh rồi. “Người tới, mau đi thỉnh đại phu tới đây chẩn trị! Nhanh lên!!” Đông Phương Bất Bại vội vàng ra lệnh cho người hầu bên ngoài, Bình Nhất Chỉ không có ở đây, chỉ có thể để cho những đại phu tầm thường ở đây đến xem chẩn, về Hắc Mộc Nhai lại tìm Bình Nhất Chỉ chẩn trị sau.

Ước chừng qua nửa canh giờ, đại phu được bọn thị vệ dẫn vào xem bệnh cho Lăng Nguyệt. Đông Phương Bất Bại đỡ Lăng Nguyệt nằm trên giường, xem bệnh xong, sốt ruột hỏi đại phu bệnh tình Lăng Nguyệt: “Hắn thế nào? Có nghiêm trọng không?”

“May là xem bệnh đúng lúc, không có chuyện gì lớn, nếu chậm trễ thêm hai ba ngày nữa thì rất khó nói.” Đại phu vuốt chòm râu không dài lắm của mình, nói với Đông Phương Bất Bại.

“Thân thể vị công tử này vốn suy yếu, tựa hồ là mệt nhọc quá độ suốt mấy ngày liền, chỉ cần đúng giờ uống thuốc là được. Phu nhân cũng không cần quá lo lắng.” Đại phu nói xong, khai một đơn thuốc, cho dược đồng bên cạnh đi bốc thuốc, liền được Đông Phương Bất Bại cho nhiều ngân lượng rồi lệnh cho thị vệ đưa về. Chính là, vị đại phu này còn không quá hiểu rõ tình trạng thân thể Lăng Nguyệt, chỉ dựa theo ca bệnh của người bình thường để xem bệnh cho Lăng Nguyệt, vì vậy, dù uống thuốc, Lăng Nguyệt vẫn phải ở Mai Trang tĩnh dưỡng nữa tháng mới cùng Đông Phương Bất Bại về Hắc Mộc Nhai.

Đông Phương Bất Bại tự mình sắc thuốc uy Lăng Nguyệt uống xong, giúp Lăng Nguyệt thay bộ đồ mới, rồi nằm vào trong lòng Lăng Nguyệt, ôm chặt lấy vòng eo gầy của hắn. Người yêu tưởng niệm nhiều ngày nay đã ở bên cạnh, Đông Phương Bất Bại thỏa mãn thở dài, rất nhanh cùng Lăng Nguyệt tiến vào giấc ngủ.